lãng thi

Tâm Tình Người Lữ Khách



Tôi, cố nhân, hóa thành người lữ khách
Mảnh đất này, ngôi trường cũ thân thương
Bốn mươi năm xa xứ sống đời thường
Chim lìa tổ ngoái đầu nhìn... cố quận!

Từ Vinpearl*, từ lầu cao cảm nhận
Quê hương mình đang chuyển biến thênh thang
Cao ốc hiên ngang, mạch nước lưu trầm
Đâu tình tự! Nhắc mình người dân Việt!

Mỹ, Úc, Âu năm châu không phân biệt
Ta một nhà con cháu của Rồng Tiên
Văn hóa cha ông đủ lèo lái nhân tình
Tình viễn xứ tình đồng hương... da diết!

Sống tha phương sống hòa đồng chân thiệt
Sống vươn mình sống thân khỏe tâm an
Sống bình yên cho con cháu phát đàn
Cho rạng rỡ giống nòi mình Việt tộc

Tôi, thuở xưa, mảnh đất này ăn học
Thương bạn bè không gặp vận gian nan
Thương dòng sông còn vẩn đục ưu phiền
Thương cuộc sống thuở thiếu thời chao đảo

Giờ bình minh chắc qua rồi giông bão
Giờ thanh bình chắc bạn bớt truân chuyên
Chắc hoàng thiên không hà hiếp dân lành
Chắc lữ khách hài lòng...vô tư lự!!!

lãng thi
Cần Thơ, tháng giêng 2018
Nhân chuyến ghé thăm con sông đã cho mình sức sống.

*Vinpearl, tên một khách sạn bên bờ sông Hậu thân thương.

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 10 tháng 3 năm 2018

Bình luận về Bài thơ "Tâm Tình Người Lữ Khách"